Chúng ta không chỉ là thịt và xương, chúng ta là những thiên hà được bọc trong da, bụi sao đi bộ dưới hình thức, ánh sáng cổ xưa nhớ lại chính mình qua đôi mắt của con người.
Cội rễ của chúng ta đâm sâu vào đất, vào rừng, đại dương, và núi. Chúng ta mang nhịp đập của Trái Đất trong chính mình, nhịp điệu của bà mẹ đang pulsing trong máu chúng ta, trí tuệ của bà được dệt vào xương cốt của chúng ta.
Và vẫn vậy, ánh mắt của chúng ta hướng lên trên, bị cuốn hút vào bầu trời vô tận, vào những chòm sao thì thầm về nguồn gốc của chúng ta, vào những ngôi sao nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là nhiều hơn sự tồn tại, nhiều hơn trọng lực, nhiều hơn thời gian.
Chúng ta là cây cầu—chân đứng trên đất, đầu ngẩng lên trời, trái tim rộng mở đủ để chứa cả bùn và vũ trụ, cả vết thương của con người và ánh sáng thần thánh.
Khi chúng ta quên điều này, chúng ta sống nhỏ bé, tin rằng mình chỉ là những cơ thể di chuyển qua các ngày. Nhưng khi chúng ta nhớ lại, chúng ta trở thành những cổng, những kênh mà nơi trái đất có thể chạm tới các vì sao và các vì sao có thể bén rễ vào thế giới.
Tiếng cười của chúng ta, nỗi buồn của chúng ta, sự sáng tạo của chúng ta, mối liên kết của chúng ta—đó là cách vũ trụ nhận biết chính nó thông qua chúng ta, cách vũ trụ trở thành con người và con người trở thành vũ trụ.
Làm người không phải là lựa chọn giữa đất và trời; mà là trở thành điểm gặp gỡ thiêng liêng của cả hai, đi như những cây cầu sống, mang theo ký ức của các vì sao trong khi chăm sóc vẻ đẹp của trái đất.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Chúng ta không chỉ là thịt và xương, chúng ta là những thiên hà được bọc trong da, bụi sao đi bộ dưới hình thức, ánh sáng cổ xưa nhớ lại chính mình qua đôi mắt của con người.
Cội rễ của chúng ta đâm sâu vào đất, vào rừng, đại dương, và núi. Chúng ta mang nhịp đập của Trái Đất trong chính mình, nhịp điệu của bà mẹ đang pulsing trong máu chúng ta, trí tuệ của bà được dệt vào xương cốt của chúng ta.
Và vẫn vậy, ánh mắt của chúng ta hướng lên trên, bị cuốn hút vào bầu trời vô tận, vào những chòm sao thì thầm về nguồn gốc của chúng ta, vào những ngôi sao nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là nhiều hơn sự tồn tại, nhiều hơn trọng lực, nhiều hơn thời gian.
Chúng ta là cây cầu—chân đứng trên đất, đầu ngẩng lên trời, trái tim rộng mở đủ để chứa cả bùn và vũ trụ, cả vết thương của con người và ánh sáng thần thánh.
Khi chúng ta quên điều này, chúng ta sống nhỏ bé, tin rằng mình chỉ là những cơ thể di chuyển qua các ngày. Nhưng khi chúng ta nhớ lại, chúng ta trở thành những cổng, những kênh mà nơi trái đất có thể chạm tới các vì sao và các vì sao có thể bén rễ vào thế giới.
Tiếng cười của chúng ta, nỗi buồn của chúng ta, sự sáng tạo của chúng ta, mối liên kết của chúng ta—đó là cách vũ trụ nhận biết chính nó thông qua chúng ta, cách vũ trụ trở thành con người và con người trở thành vũ trụ.
Làm người không phải là lựa chọn giữa đất và trời; mà là trở thành điểm gặp gỡ thiêng liêng của cả hai, đi như những cây cầu sống, mang theo ký ức của các vì sao trong khi chăm sóc vẻ đẹp của trái đất.